Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nếu anh chưa lấy vợ, em cũng chưa lấy chồng


Phan_26

Tô Tiểu Mạt tặc tặc đầu lưỡi, cũng không truy hỏi thêm, cười hi hi lái chuyển chủ đề khác. Vì tâm trạng Tư Ngôn hôm nay khá tốt, cho nên công việc cũng thuận lợi hoàn thành sớm, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chào tạm biệt Tô Tiểu Mạn, theo yêu cầu của Tư Niên, thời gian gần đây đều là chú Lý thúc thúc đến đưa đón cô. Chưa kịp rời đi, Kỷ Huyên đã nhanh chóng tiếp cận: “Thế nào? Hai nhân vật nam nữ chính của tin đồn cũng nên cùng nhau uống một ly chứ?”.,

“Uống cái đầu anh ấy!”, Tư Ngôn quay người nghiến răng đáp lại,. “Tôi có nội quy vào cổng, phải về nhà đây, anh tự mình đi uống đi.”. Nói xong cũng chẳng quan tâm đến anh ta, ung dung quay người đi khỏi.

Kỷ Huyên nhìn theo bóng hình duyên dáng từ phía sau của cô cho tới khi khuất hẳn, đưa tay sờ sờ lên mũi cười nhạt, nụ cười còn chưa tắt, bờ vai đột ngột bị ai đó vỗ mạnh một cái, sau đó là một tiếng cười đầy ẩn ý cất lên: “Sao thế, sao thế, người đã đi rồi mà còn đứng ngây ra đấy sao?”.

Anh ta vội quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Vân Thượng không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, bất giác đưa tay ra vuốt nhẹ lên má cô một cái: “Chuyện này không liên quan đến cô, lúc này vẫn còn chưa về nhà phục vụ Kỷ Vân sao?”.

Khuôn mặt Sở Vân Thượng chợt đỏ lên: “Cái gì mà phục vụ, khó nghe chết đi được”. Nói xong cũng vội vàng quay lưng bước những bước nhỏ điệu đà bỏ đi. Kỷ Huyên nhìn cô không nhịn được liền bật cười.

Tối nay Tư Ngôn không dám lại ngâm mình lâu trong bồn tắm, chỉ tắm gội nhanh chóng, sau khi thay quần áo đến cơm tối cũng không kịp ăn, chào hỏi Tư Niên mấy câu rồi ra ngoài, mục đích của cô là nhà Kỳ Dục. Tư Niên nhìn dáng vẻ hào hứng của Tư Ngôn khi bước đi vô thức bật cười, con gái đã lớn, quả nhiên là không thể giữ mãi trong nhà. Tư Ngôn bắt xe đến cổng tiểu khu, sau khi trả tiền liền bước nhanh ra khỏi xe, cô cảm rõ một làn gió lạnh thổi vào trong làn áo, lúc này mới ý thức được mình mặc quá phong phanh, thời tiết bây giờ đã là mùa đông, nhưng cô lại mặc trên người bộ quần áo mùa thu mỏng manh, cảm giác hơi lạnh phả vào da thịt.

Cô chợt bật tiếng cười nhạo chính mình, sau khi cẩn thận khép chặt hai tà áo mới từ từ bước vào trong tiểu khu. Từ dưới tầng một khu chung cư, Tư Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, đèn trong căn hộ tầng mười chín còn tối, cô bất giác chau mày, lẽ nào anh vẫn chưa về nhà? Nhưng cô đã đến đây rồi, thì không muốn lại trở về, thời tiết bên ngoài rất lạnh, cô quyết định sẽ vào nhà đợi anh.

Chương 52 : Em đã chủ động" nộp mạng"

Đến căn hộ tầng mười chín, Tư Ngôn lôi chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên trong phòng tối om, chẳng giống như trong đó có người đang trong đó.

Khẽ thở phào, cô đưa tay chạm đúng công tắc đèn đặt nơi cửa ra vào, chiếc đèn tường bỗng nhiên vút sáng chút ánh sáng vàng vàng mờ ảo. Cô cúi đầu tháo đôi giày đang đi dưới chân. Định bước vào phòng, chợt cô thấy một đôi giày nam bị vứt ngổn ngang trên sàn nhà, đó là giày của Kỳ Dục.

Lẽ nào anh đang ở nhà? Tư Ngôn bặm bặm môi, sau khi đổi được đôi dép đi trong nhà, cô lò dò bước về phía cửa phòng ngủ, ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Trong phòng vô cùng yên ắng, cô không nghe được gì, bèn đưa tay nắm lấy tay cửa, thận trọng vặn mở hé ra một khe rất nhỏ.

Tư Ngôn ghé sát mặt vào khe cửa, nheo nheo một bên mắt nhìn vào bên trong. Quả đúng như cô dự liệu, có một khối hình đen mờ đang nằm trên giường, đó chẳng phải Kỳ Dục thì là còn ai vào đây được nữa? Cô khẽ nhoẻn miệng cười, rồi lách nhanh người vào trong, sau đó khép cửa lại thật khẽ, lúc này cô mới thận trọng tiến về phía chiếc giường.

Rèm cửa sổ trong phòng đã được kéo ra từ lúc nào, ánh trăng nhàn nhạt lọt vào trong qua vách kính cửa sổ từ trần chiếu xuống dưới sàn, hằn lên những quầng sáng mờ ảo, giúp Tư Ngôn có thể di chuyển mà không bị vấp ngã. Dẫu vậy cô vẫn bất cẩn đá phải chiếc quần mà Kỳ Dục đã tiện tay vứt dưới sàn nhà, khiến cô mất thăng bằng mà ngã nhào, may mà trên sàn có trải một lớp thảm khá dày, dẫu có ngã xuống cũng không tạo ra những âm thanh quá lớn.

Vất vả lắm Tư Ngôn mới đến được bên cạnh Kỳ Dục. Cô ngồi xổm xuống, hai tay đặt bên thành giường, rồi khẽ khàng di chuyển cằm xuống phía dưới, gác lên mu bàn tay, cô chống cằm như vậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chìm sâu trong giấc ngủ.

Kỳ Dục chỉ mặc trên người bộ đồ ngủ, chăn đắp đến ngang lưng, trên ngực để lộ ra một vùng da lớn, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, cơ thể khỏe mạnh và rắn chắc ấy trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, khiến cho Tư Ngôn bất giác nuốt nước miếng, ánh mắt cô sáng lên trong phút chốc. Không phải cô chưa từng nhìn thấy thân hình này, mà chỉ là cô vẫn cảm nhận rõ hơi thở mình gấp gáp, tim đập rộn ràng, mỗi khi nhìn bộ dạng anh như lúc này, cô có cảm giác như mình bị ma nhập không thể tự chủ, cũng không cách nào kiểm soát.

Để kiềm chế cái ham muốn của mình đang bùng phát, Tư Ngôn đành đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Cô ngắm nhìnghía khuôn mặt anh, đôi mắt anh nhắm hờ, dường như vẫn chưa ngủ sâu giấc, cặp mi khẽ động đậy, đôi đồng tử dưới mí mắt hình như đang chuyển động, hay là anh đang nằm mơ? Không biết trong giấc mơ của anh có sự tồn tại của mình không nhỉ?

Đôi môi mỏng của Kỳ Dục mím chặt, nhưng nơi khóe miệng lại khẽ nhếch lên, có vẻ trong giấc mơ có điều gì đó khiến anh cảm thấy vui chăng. Ánh trăng nhàn nhạt phủ một làn hơi ấm dịu dàng cho những đường nét trên khuôn mặt anh càng lộ rõ. Trong bóng đêm u tối, anh dường như không còn là một đại minh tinh lạnh lùng khó tiếp cận nữa.

Tư Ngôn chợt xao xuyến, một cảm giác tê dại tựa như có vô vàn những con côn trùng nhỏ bé đang không ngừng gặm nhấm trái tim cô. Cô bặm chặt môi, cô không kìm nén nổi những rung động trào dâng nơi sâu thẳm cõi lòng, cô khẽ cúi người xuống, miệng gần kề môi anh, do dự hồi lâu nhưng rồi vẫn quyết định hôn lên đôi môi ấy.

Đó là hơi ấm, là sự mềm mại mà dường như cô đã quen thuộc, Tư Ngôn nhoẻn miệng cười, người cô áp sát lên người anh, như muốn mùi hương trên cơ thể của anh quyện hòa lên cơ thể của chính mình.

Không biết Kỳ Dục đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh nheo nheo hai mắt, đôi mắt còn ngái ngủ ấy không còn sắc bén như lúc tỉnh táo ban ngày, lúc này chỉ có đôi môi đang cảm nhận sự mềm mại kia mới có thể biết kẻ đang hôn trộm anh là ai, huống hồ chìa khóa nhà anh chỉ có người phụ nữ bất chấp tất cả kia là có, vậy nên anh quyết định để mặc cho cô hôn, đôi môi anh khẽ động đậy, để xem cô định tiếp tục thế nào.

Tất nhiên Tư Ngôn đã nhận ra chút thay đổi đó, cô khe khẽnhẹ nhàng rời ra, mơ màng nhìn anh. Trong mắt cô, rõ ràng Kỳ Dục chưa tỉnh dậy, nhưng đôi môi anh lại đang hé mở. Bất chợt cô mỉm cười ranh mãnh, rồi lại cúi người xuống dùng lưỡi lướt nhẹ lên hai khóe môi anh, từ cái khe nho nhỏ giữa hai khóe môi ấy, cô luồn lưỡi mình vào trong, lưỡi cô tìm đến lưỡi anh, cả hai chạm nhẹ vào nhau.

Kỳ Dục vốn định chọc đùa cô, nhưng ai ngờ động tác của cô khiến toàn thân anh nóng bừng, tất cả hỏa khí cũng như sức nóng được dồn đến một nơi, khiến anh bứt rdứt, chết tiệt, anh thầm mắng nhiếc.

Tư Ngôn đã tự mình nộp mạng tới, thì anh cũng chẳng cần tỏ ra đường hoàng mà từ chối. Mặc kệ cô có thể có phản ứng kinh sợ, nhưng anh nhanh tay vòng qua lưng cô, ôm cô lăn một vòng trên giường, vị trí của hai người đã đảo lại cho nhau, Tư Ngôn bị ghì chặt dưới thân thể anh, mặt cô thoáng ửng đỏ, hơi thở hổn hển khe khẽ.

Chiếc áo sơ mi đang mặc trên người Tư Ngôn rất mỏng, cô có thể nhận thấy hơi ấm nóng bỏng từ bàn tay đang áp vào sau lưng, một cảm giác căng thẳng đến khó thở ùa tới bao phủ khắp thân thể, bất giác cô dgiẩu môi, lầm bầm: “Đồ lừa đảo, lại còn giả vờ ngủ cơ à.”.

Trán Kỳ Dục chạm vào trán cô lay nhẹ, hai người có thể nghe rõ hơi thở của nhau, nóng bỏng đến mức đủ để thiêu rdụi mọi thứ xung quanh., “Thế ai là người hôn trộm anh trước?”

Mặt Tưừ Ngôn càng thêm ửng đỏ, cô mím môi không nói thêm lời nào.

Kỳ Dục chăm chăm nhìn Tư Ngôn đang nằm bên dưới mình, lúc này anh mới có cảm giác thực sự đang ôm cô, cảm giác đó lan rộng khắp lồng ngực, khiến anh bất giác mỉm cười. Nỗi nhớ thương suốt hơn nửa tháng qua đã hóa thành nỗi tương tư hiện lên trên khuôn mặt, sâu sắc mà rõ rệt.

Anh nắm lấy tay cô, tay anh khẽ vuốt ve bàn tay xinh đẹp ấy, rồi anh đưa lên cạnh đầu môi, hôn nhẹ từng ngón một, ánh mắt anh không rdời khỏi mắt đối phương. Anh khẽ giọng hỏi một cách mơ hồ: “Có nhớ anh không?”.

Tư Ngôn thấy phần giữa các ngón tay bỗng tê tê bởi những cái hôn ấy, toàn thân cô cũng dường như tê dại, bất giác cô co người lại, mặt ửng đỏ và giọng cô cũng thỏ thẻ: “Nhớ, rất nhớ.”.

“Thật không?” Kỳ Dục hỏi, rồi tiện đà anh kéo tay cô về phía ngực mình, cơ thể hạ thấp xuống, anh nhẹ nhàng hôn cô, bắt đầu từ vùng trán, rồi dần hôn xuống phía lông mày, mắt, khóe mắt, má, mũi, khóe môi, cằm….. Bất kỳ chỗ nào cũng được bao phủ bởi những chiếc nụ hôn dữ dội đầy sung mãn ấy, khiến Tư Ngôn có cảm giác tất cả những gì thuộc về cô đều có thể thuộc về anh. Cái ham muốn độc chiếm đó khiến cô thấy xúc động nơi lồng ngực, bất giác cô nâng người lên ôm lấy anh, nói: “Kỳ Dục, em thực sự nhớ anh vô cùng.”.

Và những gì còn lại sau đó cả hai đều không kiểm soát nổi. Từ cái ôm của Tư Ngôn, Kỳ Dục cảm nhận rõ cái vòng ngực mềm mại kia đang áp sát vào cơ thể mình, khiến ngực anh như thắt lại, bàn tay anh lần vào bên trong qua nơi góc áo, rồi từ từ từ từ từng ngón tay anh vuốt ve trên làn da mềm mại căng mịn của cô. Cô không thuộc tuýp người gầy giơ xương, thân hình vẫn có chút da chút thịt, mà cái cảm giác da thịt đó càng gây kích thích cho đôi tay anh, thậm chí anh không hề nghĩ rằng mình sẽ buông tay ra khỏi đó. Cuối cùng anh chạm tới viền áo ngực, thấy cô nhíu mày nhìn xuống, anh mỉm cười, rồi đẩy chiếc áo ngực lên phía trên, bàn tay anh mở rộng chùm lên toàn bộ cái vùng tròn trịa của cô. Sự tiếp xúc mềm mại ấy khiến anh khẽ thốt lên một tiếng, rồi anh cúi xuống hôn cô say đắm.

Chiếc áo đơn từ từ được lột ra, tiếp đến chiếc áo ngực hững hờ kia cũng rời khỏi cơ thể cô. Khi toàn bộ nửa người trên giờ đây đã không còn chút gì che đậy, Tư Ngôn chợt thoáng ngượng ngùng, cô đưa tay ôm che lấy đôi gò bồng đào, không dám nhìn người đàn ông đang tháo bỏ bộ đồ ngủ trên người trước mặt cô.

Lúc này Kỳ Dục đã đứng thẳng người, bởi ngay từ đầu anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ, một khi đã cởi ra là “vườn không nhà trống”. Nhận thấy ánh mắt né tránh của Tư Ngôn, anh khẽ cúi đầu cười, xong anh khom người tháo bỏ chiếc quần vẫn đang mặc còn lại trên người của cô.

Cuối cùng khi hai cơ thể lõa lồ thực sự đối diện với nhau, Tư Ngôn khẽ e thẹn co hai chân khép lại với nhau nhằm che chắn cái vùng kín đáo nhất của mình. Lần đầu tiên của cô được thực hiện trong lúc đầu óc cô đang mê muội rối loạn, cô chẳng còn nhớ được gì ở cái lần chung đụng ấy. Nhưng lần này cô tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo hơn, nét ửng đỏ e thẹn lan tỏa đến mọi ngóc ngách của cơ thể.

Kỳ Dục cúi sát người hơn nữa, người anh nhẹ nhàng phủ lên cơ thể cô, trong cái giây phút hai làn da tiếp sát tới nhau ấy, cả hai bất giác cùng thốt lên tiếng thở sung sướng mãn nguyện, rồi họ đưa tay ôm chặt lấy đối phương.

Lúc trên giường, Kỳ Dục luôn tỏ ra là một người đàn ông lịch sự nho nhã, anh làm tất cả vì Tư Ngôn, đến khi thấy rằng cô thực sự có thể đón nhận mình, anh mới để mình đi vào bên trong cơ thể cô. Cuối cùng cả hai cơ thể đã nhập vào làm một, hai bên đều không nỡ từ bỏ khoảnh khắc ấy, họ để yên một lúc thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn là Kỳ Dục thiếu nhẫn nại, anh bắt đầu chuyển động từ chậm nhẹ rồi đến nhanh, nhanh dần và mãnh liệt.

Anh nhìn chiếc cổ trắng muốt của cô đang rướn lên, nghe tiếng rên rời rạc thốt ra từ miệng cô, yết hầu anh căng lên, động tác vùng eo trở nên dữ dội hơn, trong từng động tác đều như muốn chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô, để từ đó cô sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.

Sự dung túng, triền miên sâu sắc kia đã kết thúc, nhưng Kỳ Dục vẫn chưa muốn từ bỏ cơ thể mềm ấm của cô, hai người vẫn ở trong nhau, anh chỉ ôm lấy cô lật người lại, để cơ thể cô bên nằm trên cơ thể anh.

Người Tư Ngôn đã mềm nhũn, cô nghiêng đầu áp mặt lên ngực anh, nghe nhịp tim anh đập loạn xạ từng nhịp từng nhịp, bất giác trên miệng nở nụ cười mãn nguyện.

Kỳ Dục cảm nhận được cái rung rung nơi vùng ngực, anh đưa tay nhẹ nhàng, chầm chậm vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô.,

“Kỳ Dục, em xin lỗi.” Tư Ngôn khẽ nói., “Sau này em sẽ không tùy tiện xử lý mọi chuyện nữa. Em rất nhớ anh, em cứ tưởng anh giận em nên mới không liên lạc với em gì cả.”

“Anh bận quá.” Kỳ Dục giải thích., “Chỉ vì quá nhiều việc, anh đã tắt máy, hơn nữa anh cũng chuẩn bị đổi số mới rồi.”

“Anh vẫn còn giận em sao?”

Tay Kỳ Dục từ từ di chuyển xuống chiếc lưng trần của cô, rồi tay anh lướt nhẹ xuống phía dưới thuận theo sống lưng cô, các ngón tay anh y như tấm vải mềm mại, bất giác làm cơ thể cô run rẩy. Kỳ Dục đưa mắt xuống nhìn cô: “Em thử nói xem.”.

“Không còn giận nữa, đúng không?” Tư Ngôn cười khanh khách., “Em biết là anh không nỡ giận em mà.”

“Có kẻ tự nộp mạng đến nhà anh thay cho lễ vật tạ lỗi, thì làm sao anh có thể giận được nữa chứ?” Chẳng mấy khi Kỳ Dục có được một câu trêu chọc dành cho cô.

Nghe anh nói vậy, khuôn mặt Tư Ngôn lại càng thêm đỏ ửng, cô khẽ đấm vào vùng ngực săn chắc của anh, nói:” “Nói linh tinh.”. Bàn tay cô bị Kỳ Dục nắm lấy, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt vốn đã tỉnh táo của anh bỗng chùm lên một làn khí mơ hồ, thậm chí cô có thể nhận ra cái phần của anh vẫn đang bên trong cô lại trở nên nóng bỏng và cương cứng.

Kỳ Dục ranh mãnh rướn eo thúc cậu nhỏ của mình một cái, thấy thần sắc Tư Ngôn “rung” lên liền cười: “Anh nói linh tinh cái gì nào?”.

Tư Ngôn cắn môi, cố nén cái cảm giác tê dại đang lan tràn trên toàn cơ thể: “Thì là linh tinh chứ sao.”. Giọng cô nũng nịu đến mức không thể nũng nịu hơn được nữa.

Kỳ Dục ôm lấy eo cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, rồi bất ngờ anh nhổm người hôn lên đôi mắt ấy. Lúc rời ra, anh cúi đầu ghé sát tai cô nói một câu: “Sau này đừng làm anh phải lo lắng nữa nhé.”. Nói xong vùng eo anh hoạt động mạnh hơn, Tư Ngôn lim drim mắt không nói thêm được lời nào, cô chỉ có thể bặm chặt môi để cố ngăn lại những tiếng rên xiết sắp buột ra khỏi miệng, những tiếng rên ấy lúc trầm lúc bổng theo động tác của anh.

Vào thời khắc mãnh liệt nhất, Tư Ngôn như nhìn thấy một vầng sáng trắng xuất hiện trước mắt mình, chói lóa mà ấm áp. Cô cố gắng với tay chạm vào nó thì phát hiện ra rằng mình đã bị bao trùm bởi chính vầng sáng ấy, ấm áp mà hạnh phúc.

Chương 53: Muốn đón Noel cùng anh

Từ sau cái lần Tư Ngôn chủ động tới làm lành, quan hệ giữa cô và Kỳ Dục càng trở nên mặn mà, một ngày không gọi điện thoại cho anh là cô thấy trong lòng khó chịu bứt rứt. Trạng thái này cũng khiến cho tiến độ quay phim của cô thuận lợi hơn rất nhiều, số lần NG giảm thiểu đi rõ rệt, khuôn mặt lầm lì nặng trịch của đạo diễn cũng đã dịu đi rất nhiều, Mạnh Chi Dịch cũng đã dành cho cô những ánh nhìn tán thưởng, chỉ có Kỷ Huyên bắt đầu cố ý công kích cô bởi dần làm tốt các vai diễn của mình. Có điều cô cũng chẳng cần so đo làm gì, Kỷ Huyên nhìn bề ngoài có vẻ chín chắn, nhưng thực chất vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, cô việc gì phải đi so đo với một đứa trẻ cơ chứ?

Thời gian tựa như dòng nước trôi đi lặng lẽ, thời khắc cuối thu chuyển sang đông chẳng qua cũng chỉ là vài ngày mà thôi, chỉ sau một đêm cả Tân Hải dường như bị bao trùm bởi cảm giác lạnh giá đến thấu xương. Trung tuần tháng Mười hai, trận tuyết đầu mùa rốt cuộc cũng đã rơi.

Khá nhiều cảnh quay của bộ phim được quay vào mùa đông, đạo diễn hy vọng có thể thể hiện được hiệu quả chân thực trong đó, vì thế ông luôn ngóng chờ đợi lúc Tân Hải có tuyết rơi, nhưng trận tuyết đầu mùa đâu thể tích lại được lâu, nên đành phải đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi tuyết tích thành đống thành lớp thì mùa Giáng sinh cũng đã tới.

Trong kịch bản bộ phim vốn sắp xếp hai nhân vật nam nữ chính tới miền Bắc xem điêu khắc băng, nhưng vì lễ Giáng sinh liền sát, hơn việc ghi hình đã vào thời kỳ cuối, nên đạo diễn và Sở Vân Thượng sau khi bàn bạc quyết định sửa kịch bản, cảnh đi xem điêu khắc băng ban đầu được thay vào cảnh đi trượt tuyết, cũng trùng khớp Tân Hải có một nơi dành riêng để trượt tuyết, nơi này hiện đang mở cửa kinh doanh.

Thời điểm quay cảnh phim đó rơi đúng vào ngày Noel. Để bù đắp cho tất cả mọi người, tổ quay phim tuyên bố, sau khi quay xong cảnh này, tất cả sẽ được nghỉ ngơi hai ngày. Ngay từ nhỏ Tư Ngôn đã được lớn lên ở nước ngoài, cô khá quan tâm tới các ngày lễ của phương Tây, vì thế khi được biết ngày hôm đó bắt buộc phải thực hiện cảnh quay, hơn nữa còn phải thực hiện vào ban đêm, cô có phần không vui. Vốn dĩ cô muốn cùng với Kỳ Dục đón một đêm Giáng sinh trọn vẹn, nhưng giờ đây tất cả đều tan như mây khói.

Có điều cả tổ quay không một ai phàn nàn về chuyện đó, thì một diễn viên mới nhỏ nhoi như Tư Ngôn làm sao dám cất lời phản đối, cô đành cùng với mọi người lên xe đi đến khu trượt tuyết.

Sở Vân Thượng không đi theo đoàn, chắc có lẽ cô ấy đang cùng Kỷ Vân đón một đêm Giáng sinh đầy lãng mạn. Nhưng chuyện gì xảy ra với kẻ đang ngồi cạnh cô kia?

Cảnh quay hôm nay rõ ràng là của hai nhân vật nam nữ chính, vốn dĩ chẳng có chút dây mơ rễ má gì với phần diễn của Kỷ Huyên. Nhưng Kỷ Huyên lại trơ trẽn ngồi cạnh cô, vừa nhìn cô vừa cười hoan hỉ.

Tư Ngôn cảm thấy có chút bực mình, nghĩ bụng, một đêm Giáng sinh tuyệt vời như thế này cô đã không những không được ở bên cạnh Kỳ Dục, mà cái gã Kỷ Huyên chết tiệt này lại tự nhiên đến đây làm gì thực sự khiến cô vô cùng khó chịu. “Không có cảnh quay của anh, vậy anh theo đến đây làm gì?” Tư Ngôn liếc xéo nhìn Kỷ Huyên rồi giọng nói như rít qua kẽ răng chua chát hỏi.

Kỷ Huyên cười, anh ta chẳng tỏ ra tức giận tí nào: “Chậc chậc, tôi sợ cô không phát huy được hết khả năng nếu tôi không có ở đây. Tôi ở đây còn có thể giúp cô nói đỡ với đạo diễn chứ.”.

“Đồ biến thái!” Tư Ngôn quay sang làm bộ mặt dọa dẫm. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cô vội vã ngồi tránh xa gã kia một chút, rồi lôi điện thoại ra bấm nút nghe. Đầu cô chống vào cửa kính xe, nghe thấy giọng nói ấm áp phía đầu dây bên kia hỏi về hành tung của mình, cô đáp: “Em đang trên đường, vẫn chưa đến nơi.”.

Nói rồi cô hà một hơi lên tấm kính xe tạo ra một đám bụi hơi nước mờ trên đó, cô đưa ngón trỏ vẽ lên hình trái tim một cách vô thức. Ngoài trời đã bị bao phủ bởi bóng đêm dày đặc, chỉ có ánh sáng của những chiếc đèn đường. Do tuyết đã rơi, lớp tuyết phản chiếu dưới nh đèn khiến không gian ngoài kia dường như bừng sáng.

“Khi nào thì quay xong?”

“Em cũng chưa biết.” Tư Ngôn thở dài một tiếng,. “Thực sự em rất muốn cùng anh đón đêm Giáng sinh.”

“Vẫn còn cơ hội sau này mà.” Kỳ Dục nói, anh còn định nói thêm gì nữa, nhưng bỗng nghe đầu dây của Tư Ngôn có giọng nói đàn ông rất rõ: “Sắp đến rồi, đừng gọi điện thoại nữa!”.

Tư Ngôn lấy tay bịt ống nghe điện thoại, tức tối quay sang gườm gườm nhìn Kỷ Huyên -– kẻ vừa cất tiếng trêu chọc: “Anh làm cái gì thế!?”.

Kỷ Huyên cười sằng sặc, xem ra tâm trạng anh ta hôm nay khá tốt.

Tư Ngôn lườm anh ta đầy hằn học, rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện với Kỳ Dục: “Sắp đến rồi, em cúp điện thoại trước nhé.”.

Kỳ Dục đáp “ừ” rồi cúp điện thoại. Anh không hề nghe nhầm, người đàn ông đó chính là Kỷ Huyên, chẳng phải hôm nay không có cảnh quay của anh ta sao? Sao anh ta vẫn đi theo đoàn làm phim nhỉ? Kỳ Dục bất giác chau mày, trong đầu thấp thoáng chút băn khoăn khó hiểu.

Tư Ngôn phải đóng vai một cô gái không hề biết chút gì về trượt tuyết, để quay được một cảnh cô phải ngã không biết bao nhiêu lần, khó khăn lắm mới được đạo diễn tặng cho một câu tốt đẹp. Cô ngồi trên đất, phủi phủi những bông hoa tuyết còn dính trên người, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một lát, chắc chắn rằng buổi sáng mai khi thức dậy trên người cô sẽ lốm đốm lác đác xuất hiện những vùng thâm tím.

Thấy cô cố gắng đến vậy, Mạnh Chi Dịch nhìn cũng thấy thương, anh đưa tay kéo cô đứng dậy, giúp cô phủi những bông tuyết bám sau lưng, rồi cười nói: “Làm tốt lắm.”. Làm việc với Mạnh Chi Dịch càng lâu, Tư Ngôn càng thấy ngưỡng mộ anh ta, và càng hâm mộ tinh thần nhập vai khi đã bắt đầu bấm máy. Lúc này nhận được lời khen từ phía Chi Dịch, cô bất giác cười: “Chỉ cần nhận được lời khen từ phía Dịch đại ca thì có phải ngã thêm mấy lần nữa em cũng chấp nhận.”.

“Cô bé này thật là…” Mạnh Chi Dịch lắc đầu, nụ cười biến mất. Hai người chênh nhau mười mấy tuổi, đôi khi anh thực sự coi cô như một đứa trẻ :, “Thôi, nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa còn có cảnh quay vất vả nữa đấy.”.

Tư Ngôn gật đầu, cô cũng biết cảnh quay tiếp theo mới là cảnh quan trọng nhất, đó là cảnh quay cao trào tình cảm đầu tiên trong toàn bộ bộ phim, sau khi hai nhân vật nam nữ chính trượt tuyết quay về khách sạn, nhân vật nữ bỗng phát hiện ra chiếc đồng hồ đeo tay mà cô tặng cho nhân vật nam không thấy nữa, bèn giấu nhân vật nam tự mình quay lại khu trượt tuyết. Cảnh phim được quay là cảnh tình cảm của nhân vật nam khi đi tìm và sau khi tìm được nhân vật nữ.

Trước khi bắt đầu quay, Tư Ngôn đưa tay vỗ vỗ mặt mình, từ trong thâm tâm cô thốt lên hai chữ “cố lên.”.

Đạo diễn ra lệnh “action”, Tư Ngôn và Mạnh Chi Dịch lập tức tốc nhập vai.

Tư Ngôn nghe tiếng quát từ phía Mạnh Chi Dịch -một người vốn rất nho nhã -– dành cho mình: “Bao nhiêu cái lần đầu tiên cũng chẳng thể quan trọng hơn một người, đó là em. Cái đồng hồ chẳng qua cũng chỉ là một đồ vật, mà em bất chấp tất cả để đến đây tìm nó, em có bao giờ nghĩ anh sẽ rất lo lắng không? Hay là em tưởng mình được nuông chiều nên chẳng cần bận tâm đến cái gì nữa!”.

Cô nhìn anh, dường như khuôn mặt anh biến thành khuôn mặt Kỳ Dục, cô thốt ra lời thoại tiếp theo một cách vô thức, để sau đó vẫn chưa phản ứng kịp lại, liền bị Mạnh Chi Dịch ôm chặt vào lòng :, “Em thật là ngốc nghếch.”. Anh cười rồi nói, giọng nói vừa như bất lực vừa thương xót:, “Em ngốc như thế này thì sau này biết làm sao đây?”.

Tư Ngôn bỗng nhiên nấc nghẹn, cô túm chặt vạt áo anh, khẽ nói: “Em chính là cô gái ngốc nghếch, mãi mãi là cô gái ngốc nghếch của anh.”.

Tất cả đều được thực hiện suôn sẻ, dường như không cần phải quay lại. Chỉ có điều sau khi quay xong đạo diễn cảm thấy một số cảnh quay chưa thực sự tốt, vì thế lại phải quay bù thêm một vài cảnh nữa. Cuối cùng đã có thể hoàn thành buổi quay sớm, Tư Ngôn thành tâm ôm Mạnh Chi Dịch một cái: “Dịch đại ca, cảm ơn anh.”. Cô luôn thấy biết ơn anh bởi sự tồn tại của anh luôn kéo cô nhập vai rất nhanh.

Mạnh Chi Dịch cười: “Tất cả đều là công sức của cô mà.”. Nói rồi anh nhìn đồng hồ :, “Vẫn chưa tới mười giờ, không biết chừng vẫn còn kịp về đón Giáng sinh đấy.”.

Tư Ngôn cũng cười: “Vâng, đúng đấy.”. Cô phải nhanh chóng trở về, phải mang đến cho Kỳ Dục một bất ngờ mới được.

Trong lúc chờ những người khác của tổ quay phim thu dọn đồ đạc, Kỷ Huyên bước tới, nói: “Vẫn còn sớm, hay là chúng ta đón Giáng sinh cùng nhau nhé?”.

“Không cần.” Tư Ngôn hừm hừm vài tiếng rồi tiếp,: “Tôi phải về gấp.”.

“Để cùng anh ta ón Giáng sinh?” Kỷ Huyên thở dài một tiếng, vẻ như rất thất vọng., “Anh ta có gì tốt chứ? Cô quay phim mà anh ta còn chẳng tới xem lần nào, đâu có như tôi, từ bỏ cả đêm Giáng sinh tuyệt vời để đi cùng cô, thế mà cô chẳng có chút cảm kích nào sao?”

“Anh ấy bận, hơn nữa lại không thể lộ diện tùy tiện, làm sao có thể đến xem tôi quay phim được.”

“Ồ, nhưng chẳng phải cô nói anh ta là anh trai cô rồi sao, như vậy chẳng phải có thể xuất hiện một cách quang minh chính đại rồi sao?”

Tư Ngôn ậm ừ giải thích: “Anh cũng biết tình huống thế nào mà, tôi còn có thể thế nào? Tôi cũng thấy hối hận lắm chứ.”.

Kỷ Huyên còn muốn nói thêm, nhưng Tư Ngôn không muốn tiếp chuyện nữa, định một mình đến bên cạnh xe đợi.

Vẫn chưa đến chỗ cạnh xe thì từ xa xa đã nhìn thấy một chiếc xe trông hơi quen quen đang đỗ bên cạnh xe của tổ quay phim. Dường như có linh cảm nhạy bén nào đó, tim Tư Ngôn bỗng đập mạnh, chẳng thèm để tâm đến gã đàn ông đang lôi thôi dài dòng phía sau, cô sải bước tiến về phía chiếc xe kia.

Càng gần chiếc xe, tim cô càng đập nhanh, một làn gió lạnh bỗng lướt qua gò má làm cô bất chợt rùng mình, nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười. Cô bước tới bên cạnh chiếc xe, đưa tay gõ gõ tấm kính xe chỗ ngồi lái, rồi tấm kính xe từ từ được kéo xuống, để hiện ra gương mặt tuấn tú mà cô đã thương nhớ từ lâu, cô cười: “Tôi có thể đi nhờ xe được không đây?”.

“Tất nhiên rồi.” Anh cười, rồi mở cửa xe, trong tích tắc Tư Ngôn đã ôm gọn trong vòng tay anh, người anh mang hơi ấm của điều hòa trong xe, cùng cái ôm ấy anh như mang cả mùa xuân ấm áp đến cho cô. Tư Ngôn áp sát mặt lên ngực anh, đón lấy hơi ấm trên cơ thể anh.

Ôm cô một lúc, đôi tay anh vòng lấy cô dẫn cô đi qua đầu xe đưa cô về phía chiếc ghế phụ bên cạnh, giúp cô mở cửa xe, đẩy cô ngồi vào trong, rồi nhanh chóng đóng lại. Nhưng anh chưa vội đi sang bên kia đầu xe, mà ngước mắt lên nhìn bóng người đang đứng ở nơi cách đó không xa.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .